Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

CÙNG VỚI BÙI TRUNG LẦN CUỐI

Bùi Trung người ngồi bên phải cười rất tươi
Thế là từ đây không còn gặp anh trên cõi đời này nữa, bùi ngùi nhớ lại chân tình của anh đối với bạn bè Nông Lâm Súc Tây Ninh, anh không khách sáo, xa lạ mà tâm tình của Bùi Trung giống như anh em một nhà, hay góp ý việc gì trái tai gai mắt một cách thẳng thắng trong tinh thần xây dựng chứ không đã phá hay nói cho “đã cái miệng”.
Gặp anh lần cuối cùng lúc đám cưới con anh. Mời tôi qua điện thoại, dù rằng đang bệnh nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ, rỏ ràng, tôi nhận lời thì anh cười to và rất vui vì cô em gái thông cảm nhận lời cái rụp. Đúng ngày giờ tôi xuất hiện thấy tôi anh hồ hởi đón chào, như là sự bất ngờ dù biết rằng ngày đám cưới con anh đã định trước và tôi nhận lời đến chia vui với anh cùng gia đình và mừng cho cháu thành nhân chi mỹ. Thật sự khi đó trong thâm tâm tôi đây là lần cuối cùng tôi còn được gặp anh bằng xương bằng thịt, bằng tất cả tấm lòng của tình anh em, vỗ vai thân mật, bắt tay nhau nắm chặt thật lâu. Nhìn anh, biết sức khỏe của anh, tôi ngăn không cho anh nói nhiều, nhưng vui quá không nói thì không cầm lòng được. Anh kể, trong và ngoài của gia đình hiện nay đều do bàn tay vợ anh quán xuyến, “cái đám cưới này bả lo hết đó em”!..., Trong giọng nói của anh có chút gì xa xăm, cam chịu, bằng lòng với hiện tại, thỏa mãn về quá khứ không hề tiếc nuối. Công sức một thời vẫy vùng, giờ để lại sự nghiệp này nếu một mai anh ra đi thì chị ở lại vẫn tiếp tục lo cho các con được chu toàn, anh nói liên hồi rồi thở phào nhẹ nhõm của người vừa trút đi gánh nặng, mắt anh nhìn vào cõi hư vô.
Gặp anh lần đầu tiên vào lúc trường Nông Lâm Súc Tây Ninh họp mặt lần thứ 10 ngày 20/01/2009 lúc 7g30 sáng, tại quán cà-phê trên đường vào trường ở Bến Kéo. Đây cũng là năm cuối cùng thầy cô cùng học trò của trường được dẫm trên dấu chân xưa của chính mình để rồi mãi mãi kỷ niệm trường xưa dấu yêu đi vào ký ức. Vài ngày trước khi đến ngày họp mặt anh Bùi Trung thường xuyên gọi điện thoại cho tôi để trò chuyện, làm quen với thành viên Tây ninh để khi gặp mặt không là người xa lạ!. Cách kết thân của Bùi Trung rất hay, đến lần họp mặt lần thứ 11 (07/03/2010) Bùi Trung không đi được đã gọi điện thoại nhờ tôi tìm giúp lẳng hoa thật đẹp để tặng trường. Tôi đã làm theo lời của anh Trung, tậu lẳng hoa hồng thật tươi, chọn những cành hoa đẹp nhất như tình anh nồng ấm dành cho buổi họp mặt trường Nông Lâm Súc Tây ninh. Anh trả tiền lại cho tôi bằng cách gửi qua điện thoại tôi dãy số nạp tiền, tôi nói với anh Trung, chờ chừng nào mà Mobi khuyến mãi 100% thì hãy cào thẻ gửi qua, anh cười bảo: cái cô này khôn quá. Quả là xa mặt mà chẳng cách lòng vì có những cách giao lưu rất độc đáo của thần dân Nông Lâm Súc.
Giờ thì thật rồi, người “ngoài hành tinh”, tôi gọi đùa và anh cười trả lời tôi chầm chậm “ừa, tại hai cái cọng vắt vào mang tai nên anh chẳng giống ai”. Tôi còn kịp chụp chung anh một tấm ảnh cuối cùng trước lúc chia tay. Giờ anh đã đi xa thật xa, vĩnh viễn không còn buồn, vui, lo lắng …
NGỌC HUỆ K3


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.