(DNDT) Tôi cứ nhắc đi nhắc lại lời khuyên ngắn gọn: “thấy gì viết nấy”
của người hướng dẫn, câu nói tưởng chừng đơn giản đó đã gậm nhấm tôi là người
mới tập tành đi viết và cho mãi đến hôm nay vẫn thế.
Ngày đầu tiên đi thực tập, tôi vào
một hội thi, tôi thấy thật nhiều, chính vì thấy nhiều đó làm tôi đâm hoảng
“thấy gì viết nấy”: tôi thấy 9 đội thi, đội nào cũng có tiết mục hay, tôi giật
mình nhìn lại và nhắc nhở chính mình – Lần này đi xem là để viết bài, không
phải đi xem biểu diễn văn nghệ. Xác định lại vai trò hiện tại của mình là một
người viết báo, đi lấy tin để viết bài, phải có mắt nhìn quan sát, mắt phải
tinh, tai phải thính, ghi chép chân thật và ngắn gọn… tôi thật sự lúng túng vì
bây giờ tôi thấy nhiều quá và diễn ra cùng một lúc, mà kinh nghiệm về góc nhìn
sự kiện của tôi thì chưa có.
Bài học khác lại đến với tôi trong
lúc nầy: Bài viết chỉ có một chủ đề chính, cả phần mở đề lẫn thân bài đều theo
sát chủ đề đó. Tôi nhìn thật rỏ và nghiền ngẫm chủ đề của cuộc thi, thời gian 1
ngày, có ba vòng thi, sáng hai, chiều một và tối là chương trình Gala phát
thưởng. Tôi tham dự đúng từ sáng cho đến tối vì làm phóng viên tham dự nửa vời,
nửa còn lại là do đi tìm trên internet hay tản mát từ các báo khác đem biến chế
thành của mình là điều không được ủng hộ, đạo báo là điều cấm kỵ.
Tối, tôi ngồi trầm ngâm trước máy
tính, đầu óc đầy những câu hỏi, “thấy gì viết nấy”, hóa ra lại khó cho người
mới vào nghề. Một bài viết chỉ có một chủ đề, một tấm ảnh cũng chỉ có một chủ
đề. “một chủ đề” xoắn lấy tôi trong lúc
nầy, mình không thể dùng chủ đề của cuộc thi làm chủ đề bài viết của mình vì
rộng quá. Nhiều ý tưởng, nhiều câu hỏi quần thảo trong đầu! tư tưởng của tôi
chiến đấu với chính tôi. Cuối cùng cũng bật ra được, mà đến những hai chủ đề cơ
đấy, nó ở ngay trước mắt mình “thấy gì viết nấy” có tác dụng với tôi rồi: - Chủ
đề thứ nhất, tôi viết về người đạt giải cao tuổi nhất của cuộc thi. Về việc nầy
tôi đã có phần chuẩn bị tài liệu “dự phòng”, số là theo dõi cả ngày tôi phỏng
đoán anh Hải là người cao tuổi nhất nên tôi đã làm cuộc phỏng vấn anh trong giờ
giải lao, nên giờ tôi có tài liệu để viết về anh. – Còn lại là đây, và là ấn
tượng bất ngờ đến nhói tim:
Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy anh ngồi ở hàng
ghế ban giám khảo chấm điểm cuộc thi, tôi muốn buông rơi máy ảnh. Ký
ức ngày xưa trổi dậy, nhà anh cách nhà tôi chỉ bởi hàng dừa, trưa trưa có nhóm
trẻ con vui đùa bên nhau, trong đó có cả anh và tôi. Thời gian đám trẻ lớn lên
và anh cũng dần xa tôi. Anh đi học, tôi cũng đi học, chúng tôi học khác ngành.
Xuôi theo dòng chảy thời gian đưa chúng tôi xa nhau hẳn và bây giờ: Anh ngồi
đó, còn Tôi đứng đây. Đây là công việc mà từ thuở bé chúng tôi nào nghĩ ra
được: Giờ anh là nhà khoa học, anh ngồi ghế ban giám khảo chấm điểm thi cho các
thí sinh; còn tôi là phóng viên tôi làm công việc của một phóng viên, tất nhiên
tôi cũng chụp hình anh trong lúc anh chú tâm làm việc. Anh nhìn thấy tôi và tôi
cũng nhìn thấy anh, nhưng! cũng như ngày xưa anh cũng xa tầm tay với, nhìn thấy
nhau mà lại cách xa nhau bởi một bức vách vô hình … ngày xưa anh vì sự nghiệp
nên anh xa tôi. Không thể nào trách được vì con trai nếu không có sự nghiệp thì
chẳng ra làm sao, làm trai phải cho đáng nên trai!…
Còn bây giờ sau hơn 30 năm xa cách, anh
cũng vì sự nghiệp đã cố công tạo dựng hàng bao nhiêu năm, nay dù không hay muốn
cũng phải bảo vệ nó, nếu đàn ông không sự nghiệp chẳng ra thể thống gì… thế là
anh lại tiếp tục xa tôi… tôi cũng thế, bên tôi còn có gia đình. Vâng! mình sống
đây không chỉ cho riêng bản thân mình mà còn có gia đình và xã hội, mà giềng
mối chính là một trong những chúng ta, đừng đảo lộn trật tự hiện tại làm chi dù
trong anh, trong tôi chắc còn những dấu yêu nồng thắm! Thôi anh nhé! nếu còn
yêu nhau trong tiềm thức thì hãy nhớ về nhau, còn trong thực tế mỗi chúng ta
đều có bổn phận, trách nhiệm riêng. Ở cương vị của hai chúng ta bây giờ vô hình
chung phải là tấm gương soi … ít nhất cũng cho dòng tộc mình “Hùm chết để da, người ta chết để tiếng”,
quanh mình còn nhiều mối dây ràng buộc và hôn nhân một vợ một chồng không có
chổ cho tình yêu đầu đời bộc phát khi tình cờ mình gặp lại nhau. Nhưng dù sao
đi nữa trong tôi cũng thỏa lòng và hãnh diện vì mình chọn đối tượng để gữi tình
yêu ban đầu không sai chổ. Vâng! anh vẫn mãi là người sống trong ký ức thời con
gái của tôi.
Ngọc Huệ - Diệp
Lục Tố
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.